Chương 2: Phòng bí mật lầu 3
Buổi tối, chờ bảo bảo làm xong bài tập tắm rửa sạch sẽ, Hoàng Giai Thanh dỗ nó ngủ say, nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn đô ra ngủ đến ngọt ngào, mới nhẹ nhàng bước xuống giường, còn cố ý hô hai tiếng “Bảo bảo, bảo bảo?” Thấy nó không đáp lại, biết là ngủ say, mới yên tâm mang sách ra ngoài.
Tuy trước khi ngủ hài tử luôn thích bám dính mình, nhưng đến lúc ngủ sẽ không quấy rầy Hoàng Giai Thanh, cho dù sủng hài tử thì sủng, nhưng rèn luyện năng lực độc lập cho nó vẫn là trọng yếu.
Hoàng Giai Thanh đi ra ngoài cũng không về phòng ngủ, cũng không ra phòng khách, mà xoay người lên lầu.
Cả tầng lầu 3 chỉ có một gian phòng. Gian phòng cấm kia, cũng là nơi bí mật của hắn, chuyển đến 2 năm nay, hắn không để cho hài tử bước vào nơi này, chỗ này chính là bí mật nho nhỏ của hắn, là hắn muốn lưu cho chính mình một nơi duy nhất để có thể tưởng niệm một người. Bước khỏi nơi này, liền có thể buông bỏ cái gọi là yêu hận tình cừu, khôi phục lại bộ dáng của con người lúc trước, muốn đem tất cả những tình cảm dơ bẩn cùng dục vọng giấu kín. Hài tử không biết nơi đây là gì, cũng chỉ cho là cái kho hàng, không có cái gì hứng thú.
Tra chìa khoá vào ổ, thanh âm khoá cửa nhẹ nhàng vang lên.
Căn phòng trang hoàng rất đơn giản, cũng đồng dạng với những thứ khác được đặt bên trong, nhưng riêng biệt là trên tường treo những tấm áp-phích, quảng cáo, các album mới nhất nằm trên đầu tủ, tạp chí, còn có một chiếc hộp trong suốt nho nhỏ đựng những vật trang trí kì quái nho nhỏ, ví như chiếc nhẫn bằng cỏ thảo, đã sớm khô đến không thành bộ dáng gì, tựa hồ chỉ chạm vào liền vỡ nát, được cẩn thận đặt trong chiếc hộp trong suốt, còn có một chiếc bút máy đã không còn được sử dụng,… Trừ bỏ bản thân hắn, hẳn là rất khó có người nhìn ra được mấy thứ này đến tột cùng là dùng làm cái gì.
Mỗi đồ vật đều phân loại cất kỹ, toàn bộ phòng vô luận là tạp chí, album, áp-phích, hay là những thứ khác, trên bìa đều là khuôn mặt của cùng một người, hoặc ngây ngô hoặc thành thục gợi cảm, mỗi biểu tình đều đẹp trai làm người ta tim đập gia tốc, nhưng căn phòng như vậy, nhìn qua như một phòng chứa bộ sưu tập, nhìn không ra có cái gì khác thường.
Hoàng Giai Thanh bước đi chậm rãi, lấy ra cuốn album mới nhất, nhìn thẳng vào khuôn mặt thành thục đẹp trai kia, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, ngón tay bạch ngọc một chút một chút mơn trớn lên mặt bìa có điểm hơi lạnh lẽo, nhớ tới chuyện đã xảy ra buổi sáng, thân thể chậm rãi lại bắt đầu khô nóng, trong lòng âm thầm kinh ngạc, hôm nay phát tác….. tựa hồ so với lúc trước sớm hơn một chút…
Không biết là bởi vì khuôn mặt ngay trước mắt này, hay do căn “bệnh” chết tiệt kia, có một thân thể như vậy, Hoàng Giai Thanh tổng cảm thấy chính mình quá mức… Khó khăn dùng tay che mặt, muốn lãnh tĩnh lại một chút, lại phát hiện thân thể càng ngày càng không thể khống chế.
“Chết tiệt.”
Luôn luôn là bộ mặt tương đối lãnh đạm, nam nhân lúc này cũng không khỏi thầm mắng một tiếng, đặt quyển album về chỗ cũ, hắn biết hôm nay dục vọng phát tác so với lúc trước còn muốn mãnh liệt hơn nhiều, không biết do nguyên nhân gì… Cũng không quản hiện tại mình là ở nơi nào, chỉ có thể từ từ đem bàn tay hơi hơi có chút run rẩy chậm rãi cởi bỏ nút thắt áo ngủ của mình, động tác này phi thường chậm, bởi vì Hoàng Giai Thanh tổng cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chính mình, biết là không phải người thật, nhưng hình ảnh nam nhân phía trên ánh mắt sắc bén nhìn vào khiến hắn không biết phải làm sao, giống bộ dạng một hài tử đang làm điều xấu, nhượng hắn sinh ra cảm giác mất thể diện cùng khẩn trương mãnh liệt, chỉ có thể nhắm mắt không nhìn tới. Áo ngủ màu nhạt bị cởi ra chậm rãi, lộ ra hai khối đậu hồng nhạt, nhan sắc thủy nộn, nhẹ nhàng lôi kéo, có thể nhìn đến bên trên đầu vú có một cái lỗ nho nhỏ, lại nhớ tới năm đó chính là người kia tự tay xuyên qua cái lỗ này cho mình, Hoàng Giai Thanh thân thể liền càng thêm khô nóng bất an, đầu vú thực mẫn cảm, vừa chạm vào liền cứng lên, trong không khí hơi lạnh có phần run rẩy, bộ dáng mỏng manh khiến người nhịn không được muốn hung hăng chà đạp, đem hắn ngậm trong miệng ăn sạch từ trên xuống dưới, Hoàng Giai Thanh cảm giác phi thường xấu hổ, tay lại không thể khống chế lần xuống nơi đó, nắm lấy nhẹ nhàng chuyển động.
“Ngô…” Địa phương khó có thể mở miệng phía dưới bắt đầu lại co rút mãnh liệt co rút, thấp thoáng thấy một dòng chất lỏng dấp dính chảy ra, Hoàng Giai Thanh biết mình đã có phản ứng, chỉ có thể đem quần cởi ra, dời bàn tay đến phía sau, toàn bộ thân thể đã muốn xụi lơ, vô lực tựa vào đầu ngăn tủ, khẽ động vào nhũ đầu, lại tổng cảm thấy thiếu cái gì, có lẽ, lần sau phải mua luôn cái nhũ hoàn để đeo, cái ý tưởng này làm Hoàng Giai Thanh giật nảy. Xem ra chính mình đã thật sự bất trị. Rõ ràng chán ghét thân thể chính mình dâm đãng như vậy, nhưng mỗi lần đến buổi tối dục vọng cứ như độc dược từng đợt đánh úp vào, tưởng như kháng cự nhưng cuối cùng lại trầm luân theo nó, càng lún càng sâu, vạn kiếp bất phục, giống với kịch độc gây nghiện đã thử một lần thì không dễ dàng từ bỏ.
Hoàng Giai Thanh vừa có cảm giác cực mất thể diện lại vừa thủ dâm, thân thể lại phơi ra từng cỗ phản ứng mãnh liệt tối nguyên thủy, từng đợt khoái cảm không ngừng đánh úp lại, cuối cùng chèn ép lý trí, đường nhìn chuyển đến khuôn mặt trên tường kia, khi tươi cười lên có thể mê đảo chúng sinh đến mức nào, thân thể một trận co rút, tiểu huyệt cùng đồng thời đạt tới cao trào. Vào giờ khắc này, Hoàng Giai Thanh miệng phun ra hai chũe yếu ớt đến không thể nghe thấy, “Duy Xu…”
Thân thể còn đang trong trạng thái cao trào sau trận thủ dâm, dần dần lý trí được khôi phục, Hoàng Giai Thanh mới ý thức được mình đã làm cái gì, khuôn mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng, bối rối nhặt quần áo rới trên mặt đất, lại nhìn đến mặt sàn điểm điểm bạch trọc càng thêm xấu hổ, lung tung mặt lại bộ quần áo đã bị dính bẩn, cũng không dám liếc mắt nhìn tới mấy thứ trong phòng kia nữa, giống như chính mình vừa mới làm ra sự tình gì, đã hoàn toàn bị người nọ thu vào đáy mắt, chật vật trốn tránh ra khỏi phòng, tới khi trở lại phòng ngủ, mạt đỏ ửng trên mặt thật lâu còn chưa tán đi.
10.795414
106.693898